XaGiao.Yn.Lt
HomeTruyện Ngắn
Tìm kiếm
▲ Và cuộc đời sẽ ra sao?
** Admin admin
16-07-2016
Rồi thời gian trôi qua, liệu em sẽ còn nhớ:

Một người con trai đã theo em suốt cả đoạn đường về chỉ để hỏi: “Cô ơi, nếu em yêu cô thì cuộc đời sẽ ra sao?”

***

- Cô ơi, cô ơi, em có điều muốn hỏi.

Nàng quay lại, đuôi tóc vẽ một đường cong tuyệt đẹp. Đôi mày thanh mảnh của nàng nhíu vào nhau, rồi nàng quát:

- Đã bảo không được gọi tôi theo kiểu vô lễ đó. Tôi bắt cậu chép phạt bây giờ.

Cậu đưa tay ra sau gãi tóc gáy, cho dù chẳng thấy ngứa. Cậu cười toe toét, hai mắt híp lại, chừng như mừng vui lắm. Cái dáng vẻ này của cậu, nàng đã quen thuộc đến nỗi chỉ cần nhắm mắt lại cũng sẽ tưởng tượng được. Bởi vì ngày nào cũng thế, khi trống tan trường vừa điểm, khi nàng vừa mới dắt xe ra khỏi cổng, thì cậu đã lẽo đẽo theo sau mà gọi. Ở ngoài trường cậu không bao giờ nói: “Thưa cô.” Mà cậu chỉ gọi: “Cô ơi, cô ơi.” Cái giọng điệu vừa thân mật lại vừa xa lạ đó khiến nàng thấy gai gai. Cứ như có ai đó vừa chạm một ngón tay vào trái tim. Nhẹ như chạm vào lòng nước.

- Nói đi, hôm nay lại muốn hỏi tôi cái gì? – Nàng chùng một chân xuống, hai tay vẫn giữ xe. Vẻ mặt làm như vội vàng lắm, không có thời gian dành cho cậu đâu.

Cậu vẫn cười, cái cười tươi trẻ và ngây ngốc. Đối với nàng, cậu cũng giống như một đứa trẻ thật. Vừa phiền phức mà cũng vừa khiến người ta thinh thích vì vẻ đáng yêu.

Cậu gãi gáy cả nửa buổi, nàng nhìn đến nản cả con mắt. Đang nghĩ không biết da đầu phía sau gáy cậu đã sứt ra vì gãi quá nhiều chưa nữa. Cho đến khi nàng gần như không kiên nhẫn nổi thì cậu mới nhìn nàng, hỏi với giọng của một đứa trẻ chưa hiểu sự đời:

- Cô ơi, nếu em yêu cô thì cuộc đời này sẽ ra sao?

***

Nàng là cô giáo dạy văn của cậu, hơn cậu những mười tuổi, tóc dài, da rám nắng, hàm răng trắng, nhưng khuôn mặt hơi gầy. Nàng mới vào trường dạy được hơn hai năm, nhưng đã khiến đám học sinh thích mê bởi cách dạy của mình. Nàng lúc mà trừng trị đám học sinh hư thì dịu dàng như nước, nhưng cũng đủ khiến chúng nó chết chìm. Nàng lúc mà giảng bài lại giống như cô ca sĩ nhiệt thành và bốc lửa, vừa quyến dụ lại vừa tài năng. Lúc nàng giảng, thường hay có một câu nói khi kết thúc mỗi ý của mình như thế này: “Các em đã nhớ chưa?”. Thực ra nhớ hay không đâu có quan trọng, quan trọng là không có đứa học sinh nào gục mặt xuống bàn ngủ vì giờ văn quá nhàm chán là được rồi.

Cậu học lớp 12D2, trên tận tầng bốn. Cậu là cái thằng tối ngày chỉ lo chơi chứ không lo học, nhưng cái dốt đặc biệt lại chính là yêu đương. Cậu mười tám tuổi thiếu sáu tháng, chưa bao giờ đem lòng yêu một ai và cũng chưa bao giờ hẹn hò thử với ai. Bạn bè trong lớp hay gọi cậu với biệt danh là “trai tơ”. Cậu chẳng tức, vì cậu thấy nó cũng hay hay. Theo ngôn ngữ của bạn bè đồng trang lứa, thì cậu còn nguyên “Zin” 100%. Và cậu thấy hãnh diện vì điều đó. Cậu cứ có cảm giác, cái “mác” ấy khiến bọn con gái phát thèm.

Nhưng kể từ khi cô giáo dạy văn ấy được phân vào lớp cậu, một tuần sáu tiết, cũng là sáu lần cậu thấy mình như kẻ say trong lúc tỉnh. Cậu mê mẩn nụ cười của nàng, cậu mê mẩn mái tóc dài đen bóng của nàng, cậu mê mẩn cặp chân thon của nàng, mê mẩn bộ ngực đẫy thấp thoáng sau hàng nút áo của nàng...Và hơn nhất, cậu mê mẩn đôi mắt của nàng. Sao mà cậu cứ có cảm giác, lúc nàng nhìn cậu, ánh mắt ấy cũng khác hẳn với những người khác. Tựa như đưa cậu vào một thế giới mờ ảo, chỉ toàn hoa thơm và bướm lạ. Giống như Thiên Đường. Mà con người thì hay mơ tới Thiên Đường, nên là đôi mắt đó cứ giữ chân cậu mãi. Giam giữ cả linh hồn của cậu.

Tình yêu thì thường không có bắt đầu, nhưng lại có thứ gọi là kết thúc.

Lần đầu tiên cậu biết mình yêu cô giáo dạy văn cũng chính là lúc nàng cho cả lớp học một buổi ngoại khóa với chủ đề về tình yêu. Đám học sinh bên dưới nhốn nháo, hỏi nàng những câu hỏi kiểu như: “Thưa cô,yêu là gì?”, hay “thưa cô, làm thế nào để khiến người mình yêu cũng yêu mình như vậy?”, hoặc là “thưa cô, tình yêu không phân biệt bất cứ một điều gì đúng không ạ?”. Nàng mỉm cười trả lời từng câu một. Phong thái rất chậm rãi, các ngón tay gõ nhẹ xuống mặt bàn, đôi mắt nhắm hờ như đang lạc vào trong một thế giới khác.

Cậu ngồi ở bàn áp chót, nhìn nàng say sưa, và cậu cũng say sưa theo. Ôi người con gái đó, nếu như những gì nàng nói là thật, thì đúng là cậu đã phải lòng nàng thật rồi!

Nàng bảo:

- Tình yêu không có định nghĩa. Yêu chính là cứ thích nhìn một người, theo từng bước chân người đó. Yêu chính là cứ nhớ mãi một người, trọn hai mươi tư tiếng trong ngày. Yêu chính là cảm giác giữa các em và chính người ấy có một thứ gì đó rất thân quen, nhưng không nói thành lời được.
▲ Lượt xem: 264
1 2 3 ... 5 >>
- Share:
BBCode:

Link:
Từ khóa Google
Cùng chuyên mục
Một người vừa đủ để yêu
Khung cửa sổ bàn số 5
Một cái tết nghèo
Tết này anh lại không về
Chỉ là chênh vênh

Polly po-cket