Pair of Vintage Old School Fru
XaGiao.Yn.Lt
HomeTruyện Ngắn
Tìm kiếm
▲ Và cuộc đời sẽ ra sao?
** Admin admin
16-07-2016


Nếu yêu chính là tất cả những điều ấy, thì cậu, người vẫn được bạn bè gọi là “trai tơ” đã đem lòng yêu một người hay sao? Mà người đó, lại chính là cô giáo dạy văn của cậu?

Rồi cuộc đời sẽ ra sao?

Rồi cuộc đời sẽ ra sao đây?

***

Thế là hằng ngày, cậu lẽo đẽo đi theo nàng về. Cứ ra khỏi cổng trường là cậu lại “cô ơi, cô ơi, em có điều muốn hỏi.” Lần đầu tiên thì nàng cười tươi lắm, sau rồi sẽ trách móc cậu không được xưng hô kiểu như vậy. Nhưng riết dần rồi cũng tỏ ra phiền phức, khó chịu, mất hẳn dáng vẻ thục nữ nhu mì thường ngày. Độ, nàng còn cáu giận, nói rằng sao mà cậu cứ theo nàng hoài vậy? Nghe xong câu đó cậu buồn cười muốn chết mà không dám cười. Cứ tưởng trên đời này mình là người ngốc nhất rồi, không ngờ cô giáo dạy văn còn ngốc hơn.

Đấy gọi là yêu rồi chứ còn gì nữa!

Cả trường có ai là không biết cậu theo đuổi cô giáo dạy văn của mình đâu? Thế mà nàng vẫn lơ mơ không biết. Chúng nó đồn đại như thể chuyện tình của người nổi tiếng không bằng. Mà cũng đúng, cậu nổi tiếng mà. Nổi tiếng vì học dốt, cơ mà đẹp trai! Mẫu người điển hình của mấy đứa con gái đang tuổi mộng mơ, lo yêu không lo học.

Chỉ có điều, mấy thầy cô giáo trong trường không cho là vậy. Người lớn nghĩ khác bọn trẻ ở cái chỗ, họ trưởng thành rồi, thấy riết mấy chuyện phi lý không thành hiện thực rồi, nên một thằng học sinh nghịch ngợm, đẹp trai, phơi phới như thế kia lại đem lòng yêu một cô giáo dạy văn sắp tới tuổi ế chồng, chuyện đó chỉ có trong phim thôi.

Ờ, chính cậu còn không tin chứ đừng nói là người khác. Vì không tin bản thân mình yêu cô giáo nên cậu không nói ra. Bạn bè hỏi cũng đỏ mặt tía tai chối đây đẩy, còn dọa nạt rằng đứa nào nói linh tinh, tao cắt lưỡi!

Nàng thì vẫn cứ bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra, bị cậu gọi riết rồi cùng quen đứng chờ cậu ở cổng trường. Nàng hay mặc áo sơ mi trắng, sơ vin với quần jeans. Chân nàng dài miên man như mấy cô người mẫu. Chính nàng còn bảo ngày xưa tôi cũng định theo nghề đó, nhưng mà sợ thị phi. Cậu để ý chi ba cái chuyện nàng từng thích nghề nghiệp gì chứ? Cậu chỉ muốn hỏi xem cô đã từng yêu ai chưa, từng vì ai mà đau khổ chưa thôi.

- Hỏi làm gì vậy? Tính tán tôi à? – Nàng hếch mặt cười cười. Ở ngoài trường, nàng cũng giống như bao người con gái bình thường khác. Cũng biết đùa cợt, cũng biết đanh đá, cũng biết tỏ ra đáng yêu, thi thoảng buồn thì làm người ta có cảm giác muốn che chở.

Cậu đưa tay ra sau gáy gãi nhẹ, rồi cúi đầu nói:

- Đâu có, hỏi xem có thằng cha nào làm cô giáo của em khóc được không thôi.

- Ủa ngày thường tôi hay cười lắm hả?

- Thì lúc nào cô chẳng cười. Cô cười mãi vậy đó, chuyên nghiệp đừng hỏi luôn.

Nàng nghe vậy thì làm ra vẻ trầm ngâm, đôi mắt nhìn xa xăm về phía mặt trời đang lặn dần. Tóc nàng như suốt róc rách chảy qua vai, bờ vai mỏng manh ấy khiến cậu liên tưởng đến chiếc lá xanh non trong một buổi hoàng hôn tím ngắt. Kiểu trẻ trung một nửa, già dặn một nửa. Nhưng không sượng!

Sao càng nghĩ lại thấy nàng giống nhưmột món ăn lạ mà ngon nhỉ?

Rồi đột nhiên nàng bảo:

- Đến nước mắt người ta còn giả được chứ nói gì tới nụ cười?

Cậu nghe tiếng nói khẽ khàng, run rẩy đó đột nhiên thấy lòng quặn thắt. Chẳng hiểu sao cậu nghe được cả một tiếng nấc nghẹn ngào của nàng trong câu nói ấy. Nó như nói cho cậu biết rằng nàng cũng đã từng rất buồn, rất đau, và có một hồi ức không muốn nhớ đến.

Hóa ra, nàng đã từng yêu một người đậm sâu đến vậy.

- Kể cho em nghe đi – Cậu nhìn nàng bằng đôi mắt đầy uy tín. Kiểu như em có thể cho cô mượn bờ vai này, nếu cô buồn khi kể thì cứ gục vào đây.

Nhưng nàng lại bĩu môi, đưa tay cốc đầu cậu và nói:

- Lo học đi nhóc. Cậu còn thiếu tôi một bài kiểm tra đấy.

Cậu phụng phịu xoa xoa đầu, lại lén lút liếc nhìn nàng. Tim cậu như nở hoa, loại hoa nồng nàn và đẹp đẽ. Có ai thấy không? Cả thế giới liệu có biết được không? Nàng vừa mỉm cười. Là cười một mình. Nụ cười như hạnh phúc, rất yên bình vậy đấy!

***

Suốt bốn tháng cậu chạy theo cô giáo dạy văn của mình, từ trường về nhà, rồi lại từ nhà tới trường. Biết nhà nàng rồi thì phải tới đó đón đường nữa chứ. Yêu là phải bất chấp tất cả mà theo đuổi cơ mà. Trong bốn tháng ấy, cậu không để ý tới ai khác, chỉ để ý một mình cô giáo thôi. Mỗi lần nàng lên lớp, là cậu lại như học sinh ngoan, chăm chú làm bài tập và chép bài đầy đủ. Cậu giơ tay phát biểu rất hăng hái, khiến bạn bè ai cũng mắt tròn mắt dẹt. Ờ, chắc chúng nó cũng hiểu, mấy cái đó cốt chỉ là để lấy lòng cô giáo dạy văn thôi. Nhưng mà, “lấy lòng” này là muốn lấy cái trái tim đấy.

Lúc chọn khối thi đại học, cậu chọn khối C. Bởi vì cậu biết nàng được phân vào dạy văn cho lớp học ôn khối C.
▲ Lượt xem: 265
<< 1 2 3 4 5 >>
- Share:
BBCode:

Link:
Từ khóa Google
Cùng chuyên mục
Một người vừa đủ để yêu
Khung cửa sổ bàn số 5
Một cái tết nghèo
Tết này anh lại không về
Chỉ là chênh vênh