Old school Easter eggs.
XaGiao.Yn.Lt
HomeTruyện Teen
Tìm kiếm
▲ Paris ngày nắng
** Admin admin
21-07-2016


Với lý do công việc từ cuộc điện thoại giả, Tuấn để Vân một mình ở lại cùng lời hứa sẽ quay lại đón cô. Anh chạy như bay đến địa điểm của cuộc hẹn, để cuối cùng sau 3 tiếng chờ đợi, anh chỉ nhận được mỗi một tin nhắn của Linh bảo rằng vì mải đi chọn áo cưới với người yêu nên quên mất cái hẹn với anh, Linh xin lỗi anh rất nhiều. Trong giây phút ngắn ngủi, anh chẳng còn nghĩ được gì ngoài 3 chữ: “Linh-sắp-cưới”, và anh bỏ về khách sạn một mình, quên đi việc Vân vẫn đang đợi anh ở Pierre Hermè.

Còn đêm nay, sau khi gặp Linh về, trên tay là tấm thiệp cười được trang trí rất đẹp chính tay Linh đưa, anh hẹn Jack ra. Trong cơn say chếnh choáng của cả 2, anh và Jack bắt đầu lớn tiếng với nhau, dù vốn dĩ anh biết mình đã sai, đã mắc một sai lầm rất lớn. Jack nói Jack yêu Vân, và thừa sức để làm cô hạnh phúc. Còn anh, anh chỉ biết làm cô đau khổ, bị tổn thương. Anh vốn dĩ chỉ là một thằng con trai quá ích kỉ, thừa biết mình chỉ làm người khác đau, nhưng không chịu dứt khoát, lúc nào cũng giữ chặt lại, như thể làm đau người khác đã trở thành niềm vui của anh tự lúc nào.

Trên con đường vắng trở về khách sạn, Tuấn nhớ lại những kỉ niệm mình đã từng có với Linh, với Vân. Đôi mắt vốn lạnh lùng, vô tình của anh bắt đầu biết ứa nước. Nhưng anh không khóc. Anh không biết mình có đủ can đảm để quên đi Linh hay không. Và anh cũng không biết hơn 1 năm qua bên cạnh Vân, đã có tồn tại một giây phút nào anh yêu cô chưa. Cuối cùng, dù thành công đến mức nào trên con đường sự nghiệp, anh cũng chỉ là một kẻ thất bại khi không biết cách yêu thương một ai đó.

Trong những mớ hỗn độn cảm xúc và nỗi đau, Vân hiện ra trước mắt anh. Vẫn là đôi mắt tròn thơ ngây, làn da trắng nõn nà, mái tóc xoăn dài tự nhiên, và nụ cười dịu dàng trên môi. Vân đang đứng đợi anh ở cửa khách sạn với chiếc áo khoác mỏng manh. Trông cô như sắp bị gió cuốn đi mất, nếu như anh không chạy đến mà ôm lại thật chặt.

***
_ Linh… (*)- Tuấn khàn giọng gọi như khóc, tay nắm chặt tay Vân, như sợ mất.
Chỉ khi chữ “Linh” vụt ra khỏi miệng Tuấn, Vân đã gạt tay Tuấn ra, và bỏ chạy. Người ta nói, con trai dù mạnh mẽ, và giỏi che giấu đến đâu thì khi say, cũng sẽ dễ dàng vôtình buộc miệng gọi tên người con gái mình yêu, bởi vì khi ấy, trong đầu chỉ tồn tại một người con gái đó mà thôi. Như thế, cũng đã ĐỦ để Vân hiểu ra thật nhiều điều. Cuối cùng, người Tuấn yêu cũng mãi chỉ là Linh. Cuối cùng, cô chỉ mãi là người thay thế…
Suốt 3 năm chờ đợi, đã đến lúc cô dừng lại. Cô mở laptop, gửi mail cho Jack, chỉ vỏn vẹn: “Jack, hãy đặt cho em vé máy bay về Việt Nam tối mai nhé!”, mặc dù cô biết theo kế hoạch, cô sẽ được ở đây đến 1 tuần.

Paris ngày nắng...

Tuấn kể tôi nghe về một cô gái tên Linh Vân mà anh đã yêu, nhưng trong suốt hơn 1 năm trôi qua, anh đã không nhận ra được tình cảm của mình mà làm vụt mất cô. Nỗi đau ấy mãi theo anh đến tận bây giờ, nhưng anh chưa từng thử níu giữ cô lại dù chỉ một lần.

Tôi nghĩ mãi về câu chuyện của anh và thấy cuộc đời thật kỳ lạ. Trong suốt 3 năm, Vân chờ đợi tình yêu của Tuấn, cô chưa từng một giây nào nghĩ là mình sẽ bỏ cuộc, sẽ tập quên anh đi. Còn Tuấn, hơn 1 năm quen Vân, anh chưa từng nghĩ là mình sẽ yêu Vân, sẽ cần cô đi cùng mình đến suốt cuộc đời này. Vậy mà, ngày anh phát hiện ta tình cảm của mình mà giữ Vân lại, cũng chính là ngày Vân quyết định ra đi.

Paris ngày nắng… Tôi đem quá khứ ra phơi, chợt thấy mọi thứ đã bị hoen ố và ngả màu. Chả trách sao, người ta nói, sống không phải để nhìn lại quá khứ, mà là sống cho hiện tại! Nếu không, ta sẽ làm vụt mất đi biết bao nhiêu điều quí giá ở hiện tại.

(*) “Linh…”: Trong cơn say, Tuấn đã nghĩ đến Vân, đã cần cô mà theo một bản năng, anh nắm tay cô giữ lại và khẽ gọi “Linh… Vân”. Nhưng tiếc thay, Vân chỉ nghe được con chữ đầu, nên nghĩ rằng anh đang gọi Linh, và vậy là cô quay đầu ra đi mãi mãi..
▲ Lượt xem: 420
<< 1 2 3
- Share:
BBCode:

Link:
Từ khóa Google
Cùng chuyên mục
Lạc lối yêu thương
Ký ức màu xanh...
Hoài niệm chiều đông
Anh ở đâu, người em yêu nhất?
Thật lòng yêu em...